“Khi con 18, thì tôi cũng đã 50. Con tôi đã học xong trung học, muốn chọn nghề gì học thì học, muốn đến sống nơi đâu thì sống, nó có thể mượn tiền của chúng tôi học ĐH, hoặc nó không học ĐH cũng được, đời là của nó, sướng khổ gì nó quyết định. Vợ chồng tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới.
Cả 2 chúng tôi tuổi trẻ vẫy vùng, đi làm sớm. 18 tuổi đã ra đời vừa học vừa làm thêm. Rồi chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể làm, đi tất cả những nơi trong phạm vi tài chính mình cho phép, công việc sự nghiệp đã để lại nhiều thành tựu cho đời, giúp đỡ bao nhiêu người rồi. Tôi cũng đã có nhà máy ở quê nhà, giải quyết lao động cho bà con. Hàng hoá cũng đã xuất khẩu sang nước ngoài để đô la chảy về. Để có đỉnh cao của sự nghiệp, chúng tôi mỗi đêm chỉ ngủ 5-6 tiếng, danh vọng mệt nhoài để chứng minh năng lực….vậy là đủ cho tuổi trẻ. 50 tuổi, chúng tôi đã có 32 năm làm việc miệt mài.
Quay lại nhìn thành phố, nơi tuổi trẻ của chúng tôi. Mọi thứ càng ngày càng tệ hơn, bê tông quá nhiều thay thế cây xanh, nhà cửa và nhà cửa xếp lớp, xe cộ nối đuôi nhau trên đường. Hàng triệu triệu máy điều hoà phả hơi nóng và hàng triệu triệu tấm tôn từ những mái nhà, khiến thành phố ngột ngạt bức bối như 1 cái lò khổng lồ. Ấy là chưa kể những thứ mắt thường không nhìn thấy được như bụi siêu mịn hay tiếng ồn. Chúng tôi quá ngán cảnh tượng ra đường là người đông như kiến, đi ra đi vô tù túng với mấy bức tường xi măng 5×20, những con đường trải nhựa tổng hợp loáng nắng trưa, cả tiếng còi hụ của xe cứu thương cứu hoả mỗi ngày, những tin tức giật điện thoại giật giỏ xách trèo tường vào nhà ăn trộm khiến người về hưu rất ngại ra đường. Tôi phải rời xa nó, chắc chắn như vậy, dù phần lớn bạn bè tôi không dứt được vì vẫn còn tham, sân, si hay đu theo con cái, làm phiền chúng nó dưới vỏ bọc tình thương. Tôi chắc chắn sẽ bán tất cả để về quê sống. Phố phường nhộn nhịp xô bồ là thiên đường của vài người trẻ tuổi thích náo động, nhưng là địa ngục của người từ lúc nghỉ hưu. Dù có điều kiện y tế chuyên môn sâu không tốt bằng ở phố lớn, nhưng tôi nghĩ mình đã sống khoẻ mạnh và nếu bị bệnh nan y, thì tôi cũng vui vẻ và thanh thản ra đi, không cố kéo dài sự sống trong tình trạng không khoẻ mạnh.
Vợ chồng tôi sẽ tìm một thị trấn thật nhỏ nào đó mà cả 2 đều thích để an dưỡng, vẫn gần bệnh viện nhưng dân cư thật ít để bớt ồn ào, khói bụi. Tôi sẽ có 1 cái nhà nhỏ khoảng 80m2, một cái vườn khoảng vài ba trăm mét vuông nữa là đủ. Trước nhà trồng hoa, sau nhà trồng rau, bữa cơm nhiều rau tự trồng, nhiều đậu và nấm, trứng, và lâu lâu tôi sẽ ăn những con cá biển nhỏ kho lạt với dứa, tuyệt đối nói không với thịt. Chế độ sống vậy sẽ ít bệnh tật hơn.
Tôi sẽ nuôi một hai con chó, mỗi ngày đạp xe, tản bộ, hầu như không dùng điện thoại di động, không quấy rầy người khác, cũng không lên FB coi người này người kia, quan tâm chi thế thái nhân tình và chuyện xã hội để bức xúc mỏi mệt. Chỉ cần một bữa sáng cà phê, 1 ấm trà chiều, và một người hiểu tôi bên cạnh đi đến cuối đường, vậy là quá đủ. Con cái tôi, chúng nó rảnh rỗi thì về thăm, tôi sẽ không bắt buộc nó có nghĩa vụ này nghĩa vụ nọ với mình. Tôi sinh chúng ra, nuôi dưỡng đến lúc 18 tuổi, và tuỳ nó quyết định nó sẽ sống ra sao sau đó.
Tôi sẽ trồng nhiều hoa và rau quanh vườn, nuôi vài con gà mái để sáng sáng đi nhặt trứng. Buổi sáng dậy sớm, tôi sẽ cắt hoa vào cắm trong bình để trên bàn cà phê ngoài hiên, mỗi ngày 1 chủ đề. Rau củ quả nhiều, tôi sẽ cắt treo trước nhà, ai ăn thì ghé lấy chứ tôi không bán. Tiền hưu và tiền để dành, tôi dùng để sống TỐI GIẢN (HƠN MỨC GIẢN DỊ). Chỉ có vài cái bát, vài cái tô, vài đôi đũa, cái mâm, 2-3 cái nồi. Tôi không sắm sửa vật chất gì thêm để chật chội ngôi nhà. Chỉ có gạo là tôi phải mua, mà vợ chồng tôi cũng sẽ ăn ít cơm. Ngay cả tiền điện cũng không có, tôi cũng thiết kế điện mặt trời để sử dụng, 1-2 tấm pin chục triệu có thể đủ dùng cho nhà 2 người.
Khi tôi 40, tôi sẽ chuẩn bị cho nghỉ hưu. Khi tôi 50, tôi nhất định sẽ gác mọi thứ lại, có lấy thêm cũng không đủ thời gian xài. Tôi sẽ đi đến một nơi như vậy, không xa hoa, không rộng lớn, an dưỡng quỹ thời gian còn lại của cuộc đời, chỉ là 5 năm, 10 năm, 20 năm hoặc 30 năm (nếu tôi thọ 80 tuổi). Tôi sẽ liên hệ với trung tâm an táng, nếu chúng tôi mất đi, thì hoả táng cho sạch sẽ. Đất đai dành cho thế hệ sau, chúng tôi đã đi qua trái đất 1 lần và không lấy thêm gì của trái đất nữa, ai mồ to mả đẹp là có tội với con cháu đời sau vì chết là hết, cớ gì còn dành đất của chúng nó. Cái nhà đó, con tôi nó về lấy cũng được, hoặc nó không lấy thì tôi hiến làm thư viện cho địa phương. Một đời người, với tôi, vậy là quá đẹp. Đẹp ở chỗ đã buông bỏ rất kịp thời để sống an nhàn tâm trí tuổi gió heo may xế chiều”
- Viết một bài quảng cáo ĐÚNG, ĐỦ, THUYẾT PHỤC - Tháng Ba 16, 2024
- 7 mẫu câu chuyện bán hàng không thể bỏ qua - Tháng Ba 15, 2024
- Làm sao để tìm được sản phẩm ngách top thị trường? - Tháng Hai 15, 2024